Truyện cực ngắn

Standard
Người thanh niên dáng vẻ gầy gò đứng co ro bên vệ đường. Bộ quần áo trắng toát, dù đôi chỗ rải rác vết bẩn nhờ nhờ, vẫn đối lập mạnh với cái ô đen tuyền lủng lẳng trên đầu.

Cơn mưa kéo dài từ đêm hôm trước đến chiều chưa tạnh, chẳng bù cho 3 ngày nắng đẹp chói chang.
Chốc chốc giơ tay lên lật đồng hồ lấy lệ, không buồn ngó qua. Các ngón tay cứng ngắc lại,xám ngoét đi,già nua xấu xí.

Gã cứ lắc mãi, rồi vuốt,rũ mái tóc xuề xòa tua tủa.

Môi thâm sì, râu lún phún cạo chưa hết. Mắt kính hơi mờ,lấm tấm giọt li ti.

Gã đứng nguyên như thế được chừng 10 phút thì buột ra một câu chửi bậy. Chiếc ô xoay xoay, bắn tóe nước ra chung quanh.

Tiếng quạ kêu gại vào xương sống, thân người hơi đổ về phía trước,rốt cuộc cũng dứt khỏi trạng thái xuất thần.

Đôi mắt trông đã có hồn hơn, ngơ ngác xoay qua xoay lại. Gã đang đứng giữa một vùng đồng không mông quạnh,trước mặt là dốc lên đường lớn, sau lưng là khu dân cư.

Cảm giác nhớp nháp lan từ da đến đỉnh đầu, rùng mình vài cái. Chậm chạp ngó xuống.

Mùi tanh phảng phất xộc vào mũi, đánh thức các giác quan khác. Toàn thân rung lên vài chập, ô rời tay lăn lông lốc xuống ruộng.

Gã kéo vạt áo lên tận mặt, cúi xuống săm soi ống quần, sau vài giây đứng đờ ra, chấp nhận sự thật máu đang vương vãi khắp người.

Vẫn còn dinh dính chưa khô. Quay thêm một vòng để đảm bảo trên người không có vết thương hở nào.

Thế ở đâu ra?

Gã bối rối đến mức thần trí mơ màng trở lại.

Răng va vào nhau lập cập nhưng biểu cảm đã không còn. Vết đỏ tươi nhạt dần đi nhưng cứ loang rộng ra mãi.

Thay vì một cục trên đen dưới trắng, giờ lại là một nhúm hồng hồng.

Trơ trọi.

10/12/2015




0 nhận xét:

Đăng nhận xét