Tôi gọi Nakatsu là thành phố chiến lược. Mỗi tuần tôi đều đi
xuyên qua nó một lần đến xưởng nhựa.
Có cái gì đó thu hút tôi, kể từ lần đi dạo bằng ô tô vòng
qua mạn sau thành Nakatsu, nơi cách đây 400 năm là bến cảng tiếp nhận và chuyển
phát thông tin siêu tốc hiện đại nhất thời bấy giờ. ( Để vận chuyển thông tin từ
Nakatsu, Kyushu đến Osaka chỉ mất 3 ngày).
Thế nên hôm nay, tôi bắt chuyến tàu lúc 6h33’ sáng, từ Kanda
hướng về phía nam. Đêm hôm trước tôi thức trắng chơi game với thằng bạn, đến 5h
định ngủ thì vùng dậy xách camera lên và đi.
Mùa đông ở Nhật ngày ngắn đêm dài. 7 rưỡi mặt trời mới mọc từ
biển lên. Từ Kanda đi Nakatsu qua Buzen-Shoe, mà ga tàu nằm sát cạnh bờ biển,
nên tôi nhảy xuống ngay.
Bầu trời khi đó đã có màu xanh, chân trời tím lại. Nhưng khi
mặt trời mọc, tất cả trở nên vàng rực. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt trời mọc
trên biển. Mới đầu nó rất trắng, xung quanh bọc một lớp da cam chói mắt. Mây
chung quanh dãn ra, nhuốm mỡ gà. Nhú tròn lên mới chuyển vàng. Cứ như màu vàng
khắp bầu trời rút lại vào trong cái nhân nhỏ gọn đấy, trả lại màu xanh như vốn
có.
Cảm giác như vừa xem đoạn phim quay chậm cảnh mặt trời lặn.
Buzen-Shoe là một ga khá quê mùa, chung quanh cũng chỉ lác
đác vài hộ dân. Soát vé thủ công luôn.
8h kém tôi đến ga Nakatsu, tuần nào cũng đến nên cảm giác rất
quen thuộc.
Cửa sau của ga dẫn ra một tấm bản đồ du lịch cực to và chi
tiết, ấy thế mà đi hết chỉ mất nửa ngày. Dựng cao trước mặt tôi khi ấy là tượng
ngài Fukuzawa Yukichi. Tôi biết ông từ trước khi sờ vào tờ 1 man yên đầu tiên. Khuyến
học thực sự là ngòi nổ cho công cuộc cải cách và phát triển thần kì của Nhật Bản.
( Nhân đây cám ơn tình yêu đã-có-chồng đã tặng ta, và thằng em giai hãy bảo quản
cho tốt.)
Không có ông, có lẽ sẽ không có Nhật Bản ngày hôm nay. Để
vinh danh, người ta in hình ông lên tờ tiền có mệnh giá cao nhất.
Bảo tàng Fukuzawa nơi còn lưu lại căn nhà cũ của ông ở khá gần
ga, nhưng tôi quyết định đến thành Nakatsu trước.
Mới hơn 8h nên đường vắng tanh vắng ngắt, chỉ có mấy cụ già
dắt chó đi dạo và lũ mèo hoang béo núc lượn lờ.
Thành Nakatsu nhìn từ xa có thể thấy là không bề thế lắm,
nhưng ở vị trí rất đắc lợi. Bao quanh thành là hào sâu, từ chân hào là tường
cao kéo dài đến bờ biển, cách chừng 20 mét là có một chòi canh.
Thành được đôn rất cao, chứng tỏ trong lớp móng ốp đá có tầng
ngầm. Từ tường bao đi vòng ra sau thành, là sông Nakatsu, hiện tại vào mùa đông
đang cạn trơ sỏi đá. Vài trăm năm trước chắc hẳn nước ngập đến tận chân thành, hiện
tại cạn đến mức xây được 2 vòng đường và một bãi đá nhỏ.
Sát tường thành có vài hốc lõm rất đặc biệt, được mô tả
trong tranh vẽ giống như lô cốt một người chui lọt, có thể âm thầm quan sát
toàn bộ khu cảng.
Tất cả đều được thiết kế bởi vị tướng quân thiên tài Kuroda
Yoshitaka, hay còn được gọi là Kuroda Kanbei. Cuộc đời ông cũng đã được dựng
thành phim chính sử Gunshi Kanbei chiếu năm ngoái trên Taiga Drama.
Hiện nay có thể vào thành Nakatsu từ 3 đường, 2 cổng bắc qua
hào và đi từ phía sông lên.
Từ phía sau đi ngược vào là một khoảng sân rộng phủ đá răm,
tiến vào là tổ hợp đền thờ, do không phải ngày lễ, và còn sớm, nên vắng hoe.
Đến sát chân thành có bảo tàng Kuroda siêu nhỏ. Chưa đến giờ
mở cửa nhưng thấy người đứng bên ngoài nên nhân viên vội vã mời vào.
Họ niềm nở đặc biệt khi tôi bảo mình là người nước ngoài mới
sang du lịch, bật phim giới thiệu thành Nakatsu và cuộc đời Kanbei cho xem, dặn
không hiểu gì thì gọi.
Tôi ngồi xem trọn vẹn bài giới thiệu, chém gió một chút với
cô nhân viên nhiệt tình về lịch sử Nhật Bản. Họ tỏ ra khá bất ngờ khi tôi biết
cái mũ trụ hàng chuẩn của Kanbei đang được trưng bày ở bảo tàng Fukuoka. Tôi
khá ấn tượng với cái mũ hình tô phở đấy nên nhớ mãi.
Trước khi đi ra còn được cho bản đồ, tô đỏ lịch trình khám
phá Nakatsu, và tiểu sử Fukuzawa Yukichi bằng tiếng Anh.
Bên cạnh bảo tàng là quầy bán hàng lưu niệm. Có một đại gia
đình mặt mũi như trong manga hài 4 ô 30 năm về trước vừa đến. Cô gái trong quầy
nhanh nhẹn mang trà miễn phí ra mời, giới thiệu là trà bổ mắt, không những uống
mà còn dùng để bôi lên mắt được, do ông cụ thân sinh ra Kanbei mang từ Himeji về,
hiện tại chỉ ở Nakatsu mới có.
Tôi cũng lại gần, vốn chỉ định hỏi vé vào thành mua ở đâu,
nhưng vẫn bị dí cốc trà vào mặt. Kêu nóng em ấy vội lấy nước lạnh pha vào ngay,
tiện thể quảng cáo.
Tôi bảo tớ không thích trà, mắt tớ cũng cận 5 độ rồi, vô
phương cứu chữa. Nàng tán ngay sang bùa cầu may. Cậu mua đi, thiêng lắm.
Mình bảo ở chỗ tớ không có thứ văn hóa này. Nàng hỏi cậu ở
đâu. Mình bảo tớ ở Việt Nam.
Mặt nàng thộn ra như thường lệ, bảo ớ không phải người Nhật
à, Gaijin à.
Khá bất ngờ khi nàng dùng từ Gaijin chứ không phải
Gaikokujin. Rồi tía lia khen tiếng Nhật tốt thế các kiểu. Xong bảo đi nước
ngoài làm thích nhỉ, tớ cũng muốn.
Thấy mặt mũi cũng được nên chém gió thêm một vài chủ đề
khác, sau cùng nhận thấy nàng vẫn kiên quyết mồi chài mình mua cái bùa giá
1sen6, mới bảo thẳng: tớ chỉ tin mình thôi, có lòng tin vào bản thân thì thấy mấy
thứ này mua lãng phí lắm. Thế nhé.
Nàng vẫn cười bảo ừ không mua thì thôi, sau này tai nạn ráng
chịu :v À tớ đùa đấy.
Mình bảo cậu nói chuyện hài hước thế. Tớ xin kiểu ảnh được
không?
Nàng chần chừ 1 giây, hỏi chụp tớ á.
Mình bảo ừ, xinh mà.
Nàng bảo thế thì được, không quên cầm gói chè lên quảng cáo.
Hết mình vì công việc đến thế là cùng.
Nhìn ngoài cũng có nét dễ thương mà lên hình chán thế. Dù gì
cũng là ảnh chân dung đầu tiên mình chụp, không tính ảnh tự sướng và ảnh một em
bé chưa dậy thì, không tính ảnh streetlife chụp trộm nữa.
Nhìn gần mới thấy thành Nakatsu nhỏ bé, nhưng xây trên nền rất
cao, thành ra vẫn nhìn thấy từ xa.
Vé vào cửa 400 yen cho người lớn. Tầng 1 trưng bày áo giáp cổ
cực đẹp, áo kimono và các cổ vật của Kanbei.
Tầng 2 có thêm các loại vũ khí như kiếm Katana, sung, giáo,
thương.
Ấn tượng với bộ giáp vàng chóe và bộ giáp khác đen tuyền, mũ
trụ có sừng dài nhọn hoắt. Chơi mấy game chiến quốc nhìn khá quen mắt.
Tầng 3,4 cấm chụp ảnh, trưng bày các văn bản cổ, và các sách
báo lịch sử. Từ ban công tầng trên cùng nhìn ra có thể bao quát toàn cảnh
Nakatsu, và bờ sông phía sau.
Nói qua một chút về Gia tộc Kuroda. Gốc gác lãnh địa ở
Himeji, ban đầu theo Oda Nobunaga. Sau này được Hideyoshi Toyotomo điều xuống
phía nam để làm bàn đạp thâu tóm Kyushu và Triều Tiên.
Thay vì xây thành ở Yukuhashi bây giờ như được chỉ định, ông
đã chọn Nakatsu, cách đó 45 phút tàu điện về phía Nam để xây dựng lực lượng.
Tại đây, ông xây dựng hệ thống truyền tin siêu tốc, bằng
cách đặt các chi nhánh tại 3 cảng chính, nối Kyushu với trung tâm Osaka, để theo
dõi chiến sự, ngấm ngầm nuôi mộng tự mình thống nhất thiên hạ.
Trước khi Sekigahara nổ ra, Kanbei đã tiến hành tổng tấn
công chiếm các thành trì trọng yếu ở Kyushu, với mục đích trở thành đối trọng
thứ 3 sau khi quân Đông và quân Tây bị giảm sức mạnh do chiến tranh liên miên.
Ông tính sai nghiêm trọng vì trận đánh lịch sử đã quyết định
thắng bại chỉ trong 1 ngày. Thiên hạ về tay Tokugawa Ieyasu.
Không còn cách nào khác Kanbei phải dâng Kyushu khó nhọc lấy
được cho họ Tokugawa. 4 năm sau, binh biến. Ông bị ám sát, họ Kuroda bị thảm
sát đến người cuối cùng. Người ta kể lại rằng những Samurai tộc Kuroda đã tử thủ
trong một ngôi chùa. Máu của họ nhuộm đỏ các bức tường. Sau này, người ta có rửa
sạch bao nhiêu lần vết máu cũng xuất hiện trở lại, nên đành nhuộm đỏ tất cả.
Cuối Teramachi, chính là bức tường đỏ chói, bên trong là
Gouganji đang tu sửa không vào tham quan được.
Từ thành Nakatsu đi ra là công viên nhỏ, các cụ già đang tụ
tập chơi Gate, môn thể thao khá dị. Họ hồ hởi chào tôi, hỏi đi đâu. Tôi bảo đi du
lịch, cụ lại nghe thành đi học à, thế đi đi đứng đây làm gì.
Tôi ngồi sưởi nắng phải đến 20 phút. Không còn tâm trạng
chơi bời gì nữa.
Tôi đi theo bản đồ đến Ngôi nhà cổ của Fukuzawa, nhưng chỉ
liếc qua bên ngoài rồi đi dọc theo Teramachi về ga.
Gọi là Teramachi vì hai bên đường nối tiếp nhau bởi đền,
chùa cổ, nhỏ, nhưng sạch đẹp.
Hiếm hoi có hai cây momiji lá vẫn còn đỏ rực.
Về đến ga vẫn chưa tới 12 giờ, nên tôi vòng vào Hinode
Machi, dù biết khu phố này chỉ tấp nập về đêm.
Bên trong tổ hợp mái vòm là các shop quần áo giầy dép, bar,
quán ăn tiệm cắt tóc, trang điểm… chi chít.
Nhưng chưa mở cửa.
Vòng về ga mới nhớ cửa trước có một tiệm Udon.
Udon không ngon. Tôi ăn được nửa bát, bất lực để thừa lại
lên tàu về.
Kết thúc chuyến đi dở dang.


0 nhận xét:
Đăng nhận xét