Truyện rất ngắn

Standard
Bầu trời cao một cách phi lí,mây vón cục từng mảng ,bồng bềnh trôi trên nền xanh dịu nhẹ.
Chim chóc bay tán loạn phía mảng rừng.
Cỏ cứng ngắc,lạo xạo lạo xạo.
Hai người cứ nằm thế mãi, mặc cho tim đập thình thịch,và châu chấu nhảy vo ve.
-Anh biết,đúng không?
Cô gái cất lời. Cô nằm hơi chéo so với chàng trai,hoặc giả chính anh chàng mới đang nằm chéo người. Chiếc váy tiệp màu với trảng hoa bên dưới,bị hất lên vài nếp,lộ ra bắp đùi trắng nõn.
-Ừ, biết.
Chàng trai ra mặt thờ ơ. Anh biết.
Họ kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi bằng hai tiếng thở dài. Cô gái xoay người như đang dỗi,quay lưng lại,vùi mặt vào đám cỏ. Váy quấn vào thân kéo đến lộ cả mông.
Không có mặt trời.
Một lúc thật lâu sau,cô mới cựa mình,nhận ra đang nằm lọt thỏm trong lòng chàng trai. Anh đăm đăm nhìn cô, môi như khẽ cười. Cô gái không tự chủ được nuốt nước miếng, tay đặt lên ngực người đối diện,vuốt ve cúc áo. Tim đập dồn dập.
Anh cố nhìn cô kĩ hơn. Mái tóc đen,không dài không ngắn,không dày không mỏng,không xoăn không thẳng. Đôi mắt rất đẹp, không to không bé, long lanh. Mũi thon,vừa như hếch lên vừa như mũi tẹt. Đôi môi căng mọng chúm chím,má phính như véo ra cục được.
Em là ai?
Anh đưa tay ôm lấy lưng cô gái,ấn vào lòng mình.Cỏ đâm vào da râm ran. Cô gái khẽ hứ một tiếng,ngoan ngoãn nằm im. Đôi lông mày không dầy không mỏng,phía trên là vầng trán cao.
Ánh nắng chói chang hắt vào đôi mắt cô gái, khiến chàng trai giật nảy. Mặt trời đẩy dạt tầng mây ra xa,vòm trời cao càng thêm cao, trông đã có vẻ giống thật hơn một chút.
-Bây giờ là mấy giờ rồi?
Sơn hé một bên mắt,ngán ngẩm vươn tay với đồng hồ. 4 giờ 22 phút chiều. Thời gian bị bóp méo hẳn.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Trăng to,tròn,nhìn rõ từng mảng lồi lõm kì quặc trên bề mặt trắng toát. Đêm giãn ra đến vô cùng,đen quánh lại,không một vụn mây.
Khoảng rừng nhấp nhô như răng cưa, trảng cỏ sáng lên dưới ánh lửa, sương đọng giọt trĩu xuống tí tách tí tách.
Người con trai quay lưng lại với đốm lửa, bóng trải dài nối liền với màn đêm. Khói vờn quanh làm mắt cay xè, vô thức nhỏ từng giọt nhòe kính,đẫm mi.
Cảm giác chờ đợi chỉ với một tia hi vọng, khắc khoải vô cùng. Mệt mỏi vô cùng. Chẳng thà đợi chờ trong vô vọng.
Chỉ là anh biết chắc, rồi cô sẽ lại đến. Chỉ là, không biết phải chịu thử thách đến bao giờ.
Đốm lửa tắt hẳn, khói tan đi mắt đỏ hoe khô khốc.
Trăng sáng càng sáng,  nền trời chuyển sang màu xanh đen, rồi nhờ trắng. Tóc,áo ướt nhẹp sương, rùng mình liên tục.
Trên khuôn mặt u ám xuất hiện nụ cười ngây ngô, hai mắt sáng lên.
Bao lâu rồi mới lại ngắm trăng.
Anh nhớ cô đến nao lòng, người con gái kì lạ trong mơ.
Ừ, anh biết mình đang mơ.
Sơn hé một bên mắt,ngán ngẩm vươn tay với đồng hồ. 2 giờ 33 phút chiều. Uể oải chui lại trong chăn, mò mẫm điều khiển giảm nhiệt độ phòng xuống 5 độ.
Cảm giác giống như cô đơn dấy lên đôi chút,khiến tinh thần chùng lại.
Nắng đã tắt hẳn. Lá cây thôi xào xạc. Người con trai khẽ rũ rũ tóc,dựa vào thân cây gầy guộc,đưa mắt nhìn về hàng ghế đá bên này trơ trọi.
Có hai người đang say sưa với câu chuyện đứng xa nghe không rõ. Cô bé dễ thương. Không kìm lòng tiến lên vài bước. Anh muốn ôm em.
-Ừ, rồi thế nào?
Chàng trai nhất thời á khẩu. Trong khoảnh khắc anh đã đổi mình với cậu trai áo tím.
-Ừ thì, tớ thích ấy.
Cô gái rõ ràng nghe không ra, háo hức nhìn anh,chờ đợi nửa sau câu chuyện.
-4 năm sau, tớ sẽ lại nói cho nghe.
Gió thổi tung bụi mù quá khứ, che lấp khung cảnh trước mặt. Khung cảnh mà anh không thể nào quên.
-Anh hôn em một cái có được không? Hôn mũi cơ.
Căn phòng trống,sáng sủa. Chàng trai phì cười. Anh còn không nhìn đôi nam nữ, tiến vào trong nhà vệ sinh, ngắm mình qua gương. Tóc dài lòa xòa, hai ngày không gội uốn thành lọn bóng lên. Áo ba lỗ hồng,quần đùi hồng,kính bạc.
Nhìn lại người con trai đang quấn quít hôn người con gái. Tóc nhuộm nâu, cột vểnh lên,hai bên cạo trắng.
Nụ hôn gần đây nhất,có vị như thế nào?
-Anh yêu em.
Anh nghe cậu trai nói thế,không nhịn được vung tay tát mạnh vào hư không.
Màn hình điện thoại sáng lên. 8 giờ ngày 14 tháng 2.
Có người đến. Chàng trai lơ đễnh nhìn bàn tay trái đang chuyển dần sang màu đen thẫm, chẳng buồn đưa mắt.
-Bây giờ là mấy giờ rồi?
Trên tay đeo sẵn đồng hồ, nhưng anh biết đối phương không muốn hỏi giờ. Kẻ đối diện, tóc dài buộc vểnh lên,hai bên cạo trắng.
-Đã bao lâu rồi nhỉ?
Nụ cười ngạo nghễ lập tức xuất hiện.
-1 năm 8 tháng 20 ngày 6 giờ đúng.
-Sớm quá chăng? Anh mỉm cười ướm hỏi. Ngươi là ta và ta cũng là ngươi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét