Lớp trưởng lớp 3B

Standard
Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua tấm voan treo hờ hững trên cửa sổ. Mùi gỗ thơm nồng quyện với âm thanh chát chúa vang lên từng nhịp một mạnh hai yếu, khiến tâm hồn thư thái. Đứa bé ngồi chồm hổm, hứng luồng sáng vào giữa rổ rau ngót, vừa tuốt vừa lẩm nhẩm những câu vô nghĩa. Người mẹ tập trung cao độ vào tấm gỗ, đầu hơi vẹo đi, tay liến thoắng gõ, đổi đục, chốc chốc lại thở phì phì thổi lọn tóc đang rủ xuống che mất tầm nhìn.

- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Thắng bé lớn chạy huỳnh huỵch từ trên cầu thang xuống, ngã lăn quay khi giẫm hụt bậc dưới cùng. Nó bật dậy ngay tức khắc, xoa xoa đầu. Cái rét cuối đông khiến cơn đau đến chậm hơn vài giây. Vừa ôm đầu vừa cố nén khóc, nó ngồi bệt xuống ra chiều giận dỗi.
Mẹ nó tiếc rẻ rời cái bàn đục, chạy lại xoa xoa thổi thổi đầu nó, rồi phát cho một cái vào đít. 

- Bảo bao nhiêu lần rồi, nhắm mắt nhắm mũi vào.

Thằng bé chẳng thấy đau gì, nhưng lại khóc toáng lên. 

- Nín. 

Mẹ nó nạt. Rồi không để ý đến đứa con đang cố giải thích trong cơn nấc, cô nhanh nhẹn chạy lên bếp, cời nồi cá kho ra khỏi đống mùn âm ỉ. Mùi thơm béo ngậy bay thẳng xuống tầng dưới, khiến thằng bé nín khóc.
Người mẹ ngó xuống thấy hai anh em đang túm lại tuốt nốt bó rau, hài lòng đặt nước, đoạn đi vào nhà tắm.

*

Tiếng cười nói râm ran át đi cả tiếng ve. Lũ trẻ con ríu rít đi thành từng nhóm, hò hét chạy nhảy inh ỏi. Hôm nay là ngày vui nhất trong năm, đứa nào cũng hồ hởi. Sách trong cặp vơi đi một nửa, thành ra trông đứa nào cũng tung tăng hơn mọi khi. 

Có duy nhất một đứa bé đi một mình. Nó không đi quá sớm, cũng không quá muộn. Không nhảy nhót, cũng không toe toét. Hôm nay là ngày bế giảng, và nó không thích thế. Từ mai, nó sẽ không được đi học nữa. Cho đến tận tháng chín.
Nó rút cây thước kẻ nâu bóng lòi một đầu ra khỏi cặp, vung vẩy. Rút luôn khăn quàng đỏ trong túi quần xanh đậm ra, buộc thắt nút lại hai lần. Nó không buộc được theo kiểu thắt rút, không ai dạy nó và nó cũng chẳng hỏi ai suốt cả năm nay,từ khi nó lên lớp 3,thành ra mỗi lần cởi đến là vất vả.
Băng đỏ đeo sẵn từ nhà, cộng với cái thước dài, khiến nó trông oai hơn. Thằng bé nghênh ngang bước qua cổng trường, ngắm nhìn tòa nhà và lũ trẻ con như thể đây là lâu đài và thần dân của nó. 

Nó thuận tay gõ mạnh vào vai một đứa trẻ vừa chạy vụt qua. Đứa con gái quay ngoắt lại, toan cãi, thì thằng bé đã nhanh hơn, sấn đến giật phăng phù hiệu, lẩm nhẩm:

- Phạm Thị Loan. Phạm Thị Loan lớp 3E, không quàng khăn đỏ.

Con bé tái mặt, đu người theo giật lại được cái phù hiệu, ù té chạy.
Thằng bé thích thú cười khanh khách. Nó không thích nghỉ hè không phải vì nó thích học, mà vì nó thích được tự do gõ đầu những đứa khác. Nó quá quen với thứ quyền lực này đến mức tiếc rẻ phải từ bỏ trong vòng mấy tháng.
Nó thích nhất là những đợt lớp nó trực tuần. Nó có thể bỏ tiết chỉ để lang thang khắp trường rình bắt những đứa mải chơi vào lớp muộn, thò đầu bất thình lình vào các lớp học xem vệ sinh có sạch sẽ không, vân vân và vân vân.
Vì nó là lớp trưởng, trước tiên nó lùa hết bọn trẻ con ra sân, xếp lại từng nhóm để ôn bài, trước cả khi có tiếng trống. Trong lúc lũ trẻ rầm rì đọc to những đoạn trong sách giáo khoa, nó đi lại loanh quanh, lăm lăm cây thước, sẵn sàng gõ đầu bất cứ đứa nào nói chuyện riêng.
Nó không cần ôn bài. Điều này thật ngớ ngẩn. 

*

Lớp 3B, cũng như tất cả các lớp khác, có một lớp trưởng, một quản ca, một lớp phó học tập,một lớp phó lao động, và 4 tổ trưởng. 
Con bé quản ca có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng là bắt nhịp, và nó nhất định phải xinh. Quản ca lớp nó rất xinh.
Nó đánh giá quản ca lớp 4B là xinh nhất trường, quản ca lớp 3E xinh nhất khối, tuy vậy nó vẫn rất hài lòng. Trên hết, nó là lớp trưởng học giỏi nhất khối.

- Mày bị ngu à? Sao mày cứ buộc thắt nút vào thế? 

Thằng Dũng lùn, mặt choắt lại, từ bàn trên ngoái xuống bảo. Nó kéo một đầu và chiếc khăn tuột ra khỏi vai nó một cách dễ dàng.

- Kệ tao, tao thích thế.

Nó luôn trả lời như vậy. Qủa thực là nó thích thế. Ít ra nhờ thế mà nó khác hẳn mọi người. Khăn quàng của nó nom xấu xí một cách không thể nhầm lẫn.
Con bé quản ca gạt thằng bạn đang ngồi cạnh nó ra sau, khiến thằng này cau có đấm mãi vào lưng nó. Con bé lườm thằng này một cái, quay sang túm cổ áo nó, cố giật. 

- Tao đố mày cởi được đấy.

Thằng bé phì cười khi con bé cố rút, càng rút càng thắt chặt. Con bé điên tiết rút cho đến khi đầu gút bé tí lại. Mặc cho mấy đứa con trai bu lại cười chế giễu, nó cong cớn vênh mặt lên, bảo:

- Giờ tao đố mày cởi được đấy.

*

Thằng bé phải đeo cái khăn quàng giờ bị thít lại như xích cổ chó đến tận cuối buổi bế giảng. Bọn trẻ cười vào mặt nó nhưng nó chẳng quan tâm. 
Trưa về mẹ nó cũng thử cởi nhưng cũng không ăn thua. Nó điên tiết với nạo định xỉa đứt phăng đi, nhưng mẹ nó bảo sang năm không mua cái mới cho đâu mà mơ, nên lại thôi.

- Bắt đền mày đấy!

Thằng bé giơ cái khăn ra trước mặt con bé. Con này nghệt mặt ra, rõ ràng là đã quên bay biến. Bằng một nỗ lực thần kì, thằng bé đã kéo được cái khăn còn nguyên vòng thắt nút, ra khỏi đầu nó vào tối hôm đấy, nhờ sự giúp sức của thằng em. Thằng này nghiến răng nghiến lợi kéo khiến hai tai nó đỏ bầm lên suốt một tuần. 
Nó há hốc mồm ngạc nhiên khi cái khăn được chuyền lại tay trong giờ Toán tiết 2. 

- Sao mày lại cởi ra được?

Nó gạn hỏi mãi trong giờ ra chơi. Nó rất khó chịu khi có thứ nó không làm được mà đứa khác lại làm được.
Con bé không trả lời, quàng khăn qua cổ nó, bảo:

- Tao chỉ làm đúng một lần thôi.

Rồi nắn nót thắt nút vòng qua đầu nó một cách chậm rãi. Nó thấy thằng Dũng đang tròn mắt nhìn với một vẻ ghen tị ra mặt. Con bé thắt xong, chỉnh sửa hai bên cổ nó, ngẩng lên cười rất tươi, rồi chạy biến về bàn của nó, vì tiếng trống vào tiết đã vang lên trầm đục.
Trong lòng nó dấy lên một thứ cảm xúc kì lạ, khiến nó lâng lâng suốt thời giờ còn lại. 

Thành ra bài kiểm tra tiết sau nó làm không được tốt.
Thằng bé nhận xét rằng tất cả là lỗi ở con bé và từ đó rất chú ý không để bọn con gái chạm vào người.
Và kể từ đó, nó thắt khăn quàng đỏ giống như những học sinh bình thường khác.
Cho dù đến tận bây giờ, nó vẫn không thể thắt caravat như những nhân viên văn phòng bình thường khác.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét