MỐI TÌNH ĐẦU MÀ THẾ NÀO CŨNG PHẢI CHIA TAY

Standard
Đã từng có một cô bé rất yêu hoa lạc vào quá khứ của tôi. Tôi không nhớ được khuôn mặt em ấy ra sao, tên tuổi thế nào. Người ấy đã dạy cho tôi biết ý nghĩa của hoa hướng dương là em vẫn luôn đợi anh.
Tôi rất muốn gặp lại em, người con gái trong trí nhớ tôi hiện lên vàng óng. Có lẽ tôi đã hiểu lí do vì sao mình thích con gái mặc áo vàng. Vì sao mới gặp đứa em gái đầu tiên vài buổi đã thấy thân quen lạ thế. Vì mặt nó tròn xoe như hoa hướng dương, và kiểu cười vô duyên của nó khiến tôi nhớ đến em, kì cục.
Tự nhiên anh nhớ em. Rảnh rỗi anh lại thế, lại nặn ra mà nhớ về những người con gái anh thương yêu. Dạo này anh rảnh nhiều quá, nhớ hết một lượt thì trong đầu bung ra kí ức mơ hồ về em, cô nàng yêu Hoa.
Anh đang cố moi móc kí ức ra mà nhớ lại đây.
……………………

-Nghỉ hè mày lại sang ở với ông Ngoại mày à?
Thằng bạn thở hổn hển bên tai Sơn, thều thào. Nó cứ nghe bịch bịch sau lưng ra là thằng này đuổi theo.
Thằng bạn chí thân của nó, tên Nghĩa, con ông thợ cơ khí cùng xóm. Hai thằng đi đâu cũng có nhau nhưng hôm nay nó vội về sớm nên không chờ.
-Sao mày không đợi tao?
-Tao với mày chạy thi đi.
Sơn đột ngột đề nghị. Phải làm gì đó khiến nó quên chuyện này đi và ngậm họng lại. Trời đang nắng chang chang, đường đầy bọn trẻ con lúc nhúc dắt díu nhau từng cụm ra về. Rơm vàng rực dưới chân, còn sực mùi bùn ngai ngái.
-Chạy đến cầu thôi.
Thằng bạn kì kèo. Nó đang túa lúa mồ hôi, miệng nói tay tuốt dép nhét vào hai bên cổ tay chờ sẵn.
-Chạy!
Sơn hô to, ào lên, hai tay giữ chặt quai cặp, lạng lách qua đám đông, mắt đảo về sau liên tục. Nó nghe tiếng bọn con gái ré lên, rồi tiếng rầm rập rầm rập. Không phải mình thằng Nghĩa mà cả trăm đứa đang đuổi theo nó, hò hét inh ỏi, khiến mấy bà cô đang gặt lúa dưới ruộng phải ngẩng cổ lên xem.
Nó vội vàng vắt chân lên chạy, qua một chiếc xe thồ bị ai phát một cái đau quéo lưng. Hóa ra là bà bác họ. Nó chạy xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng bà ấy chửi với theo, chắc bọn trẻ ùa qua làm đổ xe.
Gì chứ chạy thì anh chấp hết. Chơi đuổi bắt trước giờ có ai tóm được nó đâu.
Cách cầu chừng 20 mét mới quay lại ngó thì thấy thằng bạn đang dẫn đầu đoàn, thè lưỡi ra như chó, nhưng vẫn cách nó một quãng chừng 5 mét. Sơn quay người chạy lùi, làm trò chọc lũ bạn tức chơi. Khi nó vặn người lại tăng tốc về đích, chợt thấy khuôn mặt thằng Nghĩa tái đi, mắt mở to. Nó còn chưa kịp hiểu tại sao thì mặt đất đã quay vòng vòng, người nhẹ bỗng.
Toàn thân lạnh toát. Cố ngước lên, thấy đập vào mặt là cái bánh xe máy chằng chịt nan hoa. Có tiếng cãi cọ, tiếng la hét, rồi ai đó gỡ nó ra, bế nó lên.
Đầu nó lắc lư lắc lư, máu cứ chảy người cứ lạnh dần. Lần cuối cùng nó cố mở mắt ra ngó, thì đối diện lại là nghĩa địa.
Nó tỉnh lại lần nữa trong phòng cấp cứu, kịp đọc số điện thoại ông Ngoại trước khi lịm đi. Cả làng mới chỉ vài nhà có điện thoại bàn.
………………………………………

Ở trong bệnh viện buồn chết người. Luôn có thứ mùi bất hạnh nào đó bay trong không gian. Mấy hôm đầu sau khi ăn được nó cứ khóc đòi về mãi. Mẹ nó nhỏ nhẹ nịnh, sau thấy nó khỏe lại thì mắng xơi xơi.
Phòng có một cửa chính với một cửa sổ, 4 giường bệnh, lúc nào cũng có người, có tiếng xì xào, tiếng ho khù khụ, tiếng nước đái róc rách.
Một ngày trong này như cả vạn năm. Như đi tù. Thò đầu ra cửa sổ tránh mùi người già và mùi thuốc thì lại điếc mũi với mùi hoa.
-Hoa bằng lăng đấy, đẹp không mày?
Nó đang thẫn thờ ngồi dưới gốc cây, vo viên mấy cánh hoa rụng thì con bé sán lại gần bắt chuyện.
-Đừng đứng bên phải tao, tránh ra.
Sơn gắt lên. Không thấy hai tay bó bột đây sao còn lại gần. Nó há hốc mồm khi nhìn kĩ con bé, mũi vô thức cay xè.
-Tay mày đâu?
………………………………………..

Sơn nằm viện được một tuần rồi, mẹ nó đang xin trả giường về chăm ở nhà cho đỡ tốn kém. Nó thì lại không muốn về nữa.
-Cháu nó không bị nhẹ đâu, anh chị cứ để tôi theo dõi, khi nào tôi thấy về được thì tôi cho về.
…………………………………………

Mày phải gọi tao là anh chứ?
Tao ứ. Tao ứ thích.
Cho mày con bọ ngựa này.
Tao ứ thích. Mày trèo lên vặt hoa cho tao đi.
Khỏi tay rồi tao hái cho. Thế, một tay mày đâu?
Con bé khóc tóe loe, vùng vằng chạy về tòa nhà đối diện.
…………………………………..

Anh, anh vẽ hoa cho em đi.
Tao không. Yên cho tao học.
Em thích hoa hướng dương.
Là hoa gì?
Anh chưa thấy bao giờ à? Hoa to, màu vàng, đẹp lắm.
Tao chỉ thích bọ ngựa thôi, bọ ngựa thì phải tìm ở búp ngọn lá, chứ không ở hoa.
Anh vẽ cho em đi, không em khóc.
Tay tạo bị gãy này, vẽ gì.
Anh viết bằng tay kia được mà, anh vẽ đi, vẽ hoa bằng lăng cho em.
…………………………………………

Anh vẽ đẹp thế, anh cho em đi.
Nó nhún vai, chầm chậm xé bìa sau quyển bài tập Toán, đưa cho con bé. Quyển bài tập nào mẹ nó cũng lấy keo dán chặt phần đáp án đằng sau, thứ nó chẳng rỗi hơi mở ra làm gì. Nó tự học hết sách giáo khoa lớp 3 rồi. Nó còn luyện viết, vẽ bằng tay trái được luôn.
Anh có biết ý nghĩa của hoa bằng lăng không?
Tao không.
Hoa bằng lăng tượng trưng cho mối tình đầu, mà thế nào cũng phải chia tay.
Mối tình đầu là gì?
Em không biết, mẹ em dạy em thế. Tặng lại anh này. Trước kia em vẽ đẹp lắm nhưng giờ không được nữa. Em chỉ làm được thế này thôi.
Con bé xòe bàn tay còn lại cứ nắm chặt nãy giờ ra, bên trong là một cánh hoa bằng lăng ép khô.
Thằng bé nhún vai nhận lấy, nhét vào giữa quyển sách, buột miệng nói.
-Tao sẽ về đọc sách rồi dạy cho mày biết mối tình đầu là cái gì nhé.
-Thề nhé. Em chờ. À anh này, anh biết hoa hướng dương nghĩa là gì không?
-Để tao về đọc sách rồi….
- Em dạy cho, hoa hướng dương nghĩa là em vẫn luôn đợi anh.
Con bé nhổm dậy, khuôn mặt hồng lên nhờ màu bằng lăng.
-Anh có sợ em không?
-Tại sao tao phải sợ mày, mày tưởng tao bó bột thì đánh không lại mày à?
-Vì em bị cụt tay…
-Không. Mày có làm sao tao vẫn chơi với mày. Mai lại ra tao vẽ cho nữa, nhé.
-Em rất thích hoa hướng dương, anh không được quên đâu.
Con bé nói rành rọt từng chữ, rồi quay đi.
Sơn đờ người ra, bút trên tay tự động hí hoáy. “Ý nghĩa của hóa hướng dương là em vẫn luôn đợi anh”.
……………………………………………….

Suốt đêm hôm đó nó mơ mộng rất nhiều về con bé. Không có tay thì đã làm sao, lớn lên nhất định tao sẽ cưới mày.
Sáng nó dậy sớm, mở toang cửa sổ ngắm bằng lăng-mối tình đầu thế nào cũng chia tay. Mẹ nó tối qua về, sáng dẫn thằng em đến chơi, mang theo một đống sách.
Nó dành cả buổi sáng đọc, rốt cuộc cũng vỡ lẽ. Mối tình đầu, như là Tom Sawyer với Becky Thatcher vậy.
Nhắc đến Becky, làm nó nhớ tới con bé quản ca mà nó cũng một lần thề với thằng bạn rằng lớn lên tao sẽ cưới nó cho xem.
Mấy đứa bạn thân đã lâu không gặp tự nhiên nhớ quá. Thế ra nó đã có mối tình đầu trước đấy rồi. Hay là chia tay quách đi, cả tháng không gặp, lại đúng nghỉ hè thì còn yêu đương nỗi gì.
Nó quả quyết thế.
Chiều. Chờ mãi không thấy con bé đâu làm Sơn phát cáu. Nó lật quyển bài tập Toán ra nguệch ngoạc vẽ. Cô dâu của nó mặc váy cổ trễ, đeo vòng bạc, đầu đội vương miện, tay ôm hoa.
Nó muốn vẽ hoa hướng dương, nhưng lại chỉ mới học vẽ hoa bằng lăng, tiện thể mực cùng màu tím.
Không hiểu sao nó vẽ ra được vậy, nhưng nó cũng thấy rất đẹp, rất giống thật. Ra vợ nó sau này trông như thế này, xinh thật là xinh.
Nó quyết định tặng bức tranh cho con bé, đứng phắt lên và nhận ra xung quanh tối om.
Thế là thế quái nào?
…………………………………….

Đã 6 ngày trôi qua. Sơn đi khắp khu nội trú tìm không ra con bé.
Ngày xuất viện, nó trốn ra sân sau đào một cái hố to chôn chai thủy tinh, bên trong là tờ giấy nó đã vò nát quăng đi rồi lôi ra miết phẳng bao lần.
Như Tom Sawyer, đã chia tay là phải dứt điểm không động lòng. Hoa bằng lăng làm nó nhớ con bé quá. Nó giơ tay lên trời thề rằng từ giờ mình sẽ ghét cay ghét đắng loài hoa này.
Nhưng còn hoa hướng dương, rốt cuộc, trông như thế nào?
………………………………..

07/12/2015

















0 nhận xét:

Đăng nhận xét