Và thế là hắn viết. Chẳng phải rảnh rỗi gì nhưng dạo này lười, đầu óc toàn nghĩ lung tung lang tang không tập trung làm việc được.
Hắn muốn viết về cái chương 2 của cuộc đời hắn.
Nói đúng ra là bịa ra cái gì đấy hay ho để người ta đọc và tin là chương 2 của đời hắn.
Đầu năm lớp 8, hắn bị đuổi học.
Cuối năm lớp 8, hắn đạt giải nhì kì thi tiếng Anh toàn tỉnh, năm đó không có giải nhất.
Cuối năm lớp 9, hắn đạt giải nhất kì thi tiếng Anh toàn tính, năm đó giải Nhất nhiều vô kể.
Đầu năm lớp 10, hắn trượt liên tiếp 2 trường điểm ở Hà Nội và tp.Nam Định.
Cuối năm lớp 10, hắn vô danh.
Cuối năm lớp 11, vẫn vô danh.
Cuối năm lớp 12, hắn lại đạt giải Nhất tiếng Anh toàn tỉnh, năm đó có rất nhiều người đạt giải quốc gia.
Hắn đã băn khoăn rất nhiều về cái lí do mình học tiếng Anh. Về những gì nó lấy đi và đem lại cho hắn.
Trước khi bị đuổi học lần duy nhất ấy, hắn tự thấy mình có thiên hướng văn thơ.
Tiếng Anh thay đổi cuộc đời hắn. 360 độ thể thao.
Nhưng hắn vẫn muốn thay đổi hơn nữa.
Lên đại học, hắn chọn chuyên ngành tiếng Nhật một cách tình cờ và bất ngờ.
Cho đến tận bây giờ, sau 4 năm, hắn vẫn không thể xác định đó là lựa chọn khôn ngoan hay xuẩn ngốc.
Mất thật nhiều mà lấy lại chẳng bao nhiêu.
Đúng ra không được đổ lỗi như thế, nhưng giờ hắn đang hoang mang quá.
Trao đổi đồng giá.
Hắn đã lấy đi bao nhiều thứ vô giá rồi? Đã mất đi bao nhiêu thứ vô giá rồi?
Thứ vô giá nhất hắn đã mất, là sinh mạng.
Hôm nay thôi, hắn sẽ kể.
********************************
Sơn nhìn lom lom xuống dưới hồi lâu, không nhận ra nửa thân trên đã trôi ra ngoài thành cầu. Quang cảnh mỗi lúc một khác. Ý niệm về người mỗi lúc một nhòe đi. Con sông vần vũ thuở xưa nay đã bị chặn hai đầu-sông lấp. Nhìn từ trên cao chỉ như khúc lươn nướng giòn đỏ khé.
Hai bên bờ cỏ lau chằng chịt, đặc sánh bèo tây. Lấp ló sau rặng cây là những ngôi nhà hai, ba tầng khang trang lấn chiếm.
Chân trời như rộng hơn, kì quặc.
Mây tản ra hai bên, nhờ nhờ, trăng trắng.
Đây, anh đã về đây.
Không còn gì cả, nhưng anh đã về đây.
Tay Sơn giang ra, chới với. Anh muốn ôm em. Đột nhiên nghĩ lại cái lần mình gieo mình xuống sông chẳng phải ngày này 4 năm trước.
Giờ thì thôi, lạnh lắm, ta cũng chẳng còn nông nổi như xưa.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Sơn ngã một cái đau điếng. Lâu không ghé thăm nghĩa trang đổi khác khá nhiều. Túi đồ bẩn hết cả và hắn quẳng nó ra sau, tay không hiên ngang tiến sâu vào khoảng tối.
Mộ bà cố nằm sâu trong lòng nghĩa địa. Sơn muốn đến đó trước.
Trải nghiệm một lần nữa mất đi điều vô giá nhất. Nỗi đau của người bà không được nhìn mặt đứa cháu yêu lần cuối, và nỗi đau của đứa cháu mải chơi không thể nhìn mặt bà lần cuối, là như nhau chăng?
Hối hận.
Sơn ngồi bên mộ bà thật lâu, nói chuyện với ai không rõ, về kí ức, về những gì hắn còn nhớ về bà. Và khóc. Rồi quả quyết quay đầu.
Gió lạnh ghê người. Ánh sáng hắt ra từ phía bên kia đường, len lỏi qua từng ngôi mộ, làm hắn ấm lòng. Họ vẫn ở quanh đây, chắc vẫn ở quanh đây.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Sau này, tao sẽ thành Hít le.
Là cái gì?
Là độc tài.
Ứ hiểu, đi bắt bọ ngựa đi.
Là người to nhất quả đất,muốn làm gì cũng được.
Thế mày muốn làm gì ?
Tao sẽ giết hết những đứa tao ghét, làm những thứ tao thích, tao sẽ đánh thắng hết các nước khác, sẽ vẽ lại bản đồ Việt Nam.
Mày điêu. Nhưng hôm trước mày vẽ, là bản đồ Việt Nam à, giống bọ ngựa nhỉ ?
Tao sẽ giết thằng Hùng, thằng Cường, thằng nào tao ghét là tao giết . Hít le là như thế đấy.
Ứ hiểu. Mày có giết tao không ?
Có khi tao sẽ giết hết, chỉ còn tao với mày.
Đừng giết mẹ tao, mày giết mẹ tao tao đánh mày chết.
Hai đứa bé vồ lấy nhau, vật lộn.
Tao thua,tao không giết mẹ mày nữa, cũng không giết bố mẹ tao.
Mày có làm bố tao sống lại được không ?
Tao nghĩ tao chỉ giết được thôi, trong sách viết thế.
Con bé bắt đầu rấm rức khóc. Cứ đả động đến mẹ nó là nó đánh, đả động đến bố nó là nó khóc. Bố nó không chết. Nó chỉ là không có bố. Từ khi thằng bé lang thang phát hiện ra con đường ven sông này, đã thấy nó ở đấy, với mẹ nó.
Tao cũng muốn làm Hít le.
Tùy, đi bắt bọ ngựa đi.
Thằng bé kéo tay đứa con gái, nhưng nó ngồi phịch xuống.
Tao muốn có bố.
Tao sẽ làm bố mày vậy, không làm Hít le nữa.
Mày điêu. Ngày nào đến giờ cơm mày cũng bỏ về.
Mày ra đây, tao cõng. Bố tao hay cõng tao lắm.
Thằng bé cõng con bé, xiêu vẹo,chệnh choạng bước từng bước. Con đường giãn ra hai bên, dù là trong kí ức, vẫn đẹp tuyệt vời.
Mặt đường cao hẳn lên như con đê, một bên là ruộng, một bên là sông. Bao quanh là rặng phi lao rì rào chan chát.
Mày làm bố tao thật đấy nhé.
Tao thề.
Lời thề đầu tiên.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Túm được rồi. Thằng bé cố bấu víu lấy cành cây chĩa ra. Nó rốt cuộc đã chọn nắm lấy bàn tay thần chết.
Xa xa có tiếng kêu đứt quãng. Con bé bị đẩy hẳn ra giữa sông, chới với.
Tay nó vươn lên ngụp xuống, giọng the thé như vịt kêu. Bèo dày đặc nên nó vẫn nổi được một lúc. Cánh tay đen nhẻm cứ giơ mãi, bàn tay co quắp như muốn nắm trọn trời xanh, kéo trời xanh vùi sâu trong nước.
Thằng bé ngây người trước cảnh tượng ấy, á khẩu.
Nó ngây ngô nhìn con bé chìm dần, chìm dần. Mắt nó tự nhiên nhòa lệ.
Vào phút giây cuối cùng, cánh tay kia một lần nữa vọt lên, chĩa thẳng vào thằng bé. Khuôn mặt tái nhợt, đầu và nửa bên mặt che phủ bởi bèo tây, lom lom nhìn nó, không cầu cứu, không tuyệt vọng. Nó thấy, trong con ngươi ấy, là cả trời xanh.
Thật lâu sau, khi chắc chắn không còn tiếng kêu nào nữa, nó trèo lên khỏi mặt nước, ngoái đầu nhìn dòng sông lần cuối, vội vã ra về.
Sắp đến giờ cơm. Nó biết thế vì nó đói.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………
-Từ giờ mẹ cấm đấy, nghe chưa? Cấm mày bén mảng đến bờ sông. Trưa không ngủ còn đòi trốn ra ngoài nữa thì tao đánh tuốt xác.
Mặt nó xám ngoét. Nó giấu nhẹm vụ nó ngã xuống sông, giấu nhẹm vụ nó giết con bé. Lúc đó, nó đã nghĩ chính nó giết con bé.
4 ngày sau, nó lao đầu vào xe máy, bị cuốn gãy tay, nằm viện 3 tháng.
Nỗi đau trẻ thơ theo hương bằng lăng mà bay đi.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Chào em.
Lâu rồi không gặp, em lại lớn hơn xưa rồi đấy.
Trước mắt Sơn là hư vô, hắn biết thế, trong hư vô em ấy đang cười.
Đã 2 năm rồi nhỉ, suýt chút nữa anh đã quên em. Ừ, thì anh lại chia tay người yêu.
Buồn á, buồn nhiều, anh mất em ấy như mất em xưa kia.
Thứ vô giá nhất thì anh lại mất đi nhiều quá.
Đừng khóc,
Hắn vươn tay vào khoảng không, quờ trúng ngọn cỏ mọc trồi lên, lạc mất mình trong thoáng chốc.
Anh xin lỗi.
Cô gái trước mặt hắn nín ngay, ngây ngô nhìn xuống. Gọi là nhìn xuống vì em ấy đang bay.
Nói ra chẳng ai tin, em không phải ma, là ý niệm trong anh sinh sôi từng giờ từng phút.
Lần đầu tiên em hiện ra, là cái ngày anh lén lút đến nghĩa trang âm mưu đào mộ. Anh đã phát điên.
Đêm nào cũng lẻn ra nghĩa trang, tìm kiếm vu vơ tuyệt vọng. Hồi đó anh mới 11 tuổi. Bây giờ anh 22. Em trước mặt anh cũng 22.
Vậy là, quả thực đã 2 năm rồi nhỉ?
Anh cô đơn, nên em đến đấy ư?
Sao em không nói gì?
Hắn bắt đầu thấy lạnh. Mặt nước sóng sánh sóng sánh.
Nhìn em đi.
Anh luôn cần em, nên em mới tồn tại, em ngốc. Lúc này đây anh cần em. Nhưng anh còn cần em ấy nhiều hơn.
Anh không sợ cô đơn đâu.
Anh mới ngốc.
Nàng sà xuống ôm hắn, lạnh toát chân lông. Hắn ưa lạnh, nhưng ngay lúc này đây hắn thèm hơi ấm.
Cám ơn em. Hắn nói.
Em dường như giận dỗi, đôi mắt trong veo thấy cả trời xanh. Hắn hoảng hồn lùi lại. Rồi kiên quyết thở ra.
Anh cần em. Anh không muốn mất thêm ai nữa.
Hãy đến với anh khi không ai bên anh. Khi anh cô độc. Quyên.
Hắn gọi tên nàng, và nàng đung đưa biến mất.
Tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để hạnh phúc tuột khỏi tay ngây ngô như thế nữa.
Đồng hồ chỉ 3h02 phút sáng thứ 6 ngày 29/01.
Mai thôi là Tết.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Hắn muốn viết về cái chương 2 của cuộc đời hắn.
Nói đúng ra là bịa ra cái gì đấy hay ho để người ta đọc và tin là chương 2 của đời hắn.
Đầu năm lớp 8, hắn bị đuổi học.
Cuối năm lớp 8, hắn đạt giải nhì kì thi tiếng Anh toàn tỉnh, năm đó không có giải nhất.
Cuối năm lớp 9, hắn đạt giải nhất kì thi tiếng Anh toàn tính, năm đó giải Nhất nhiều vô kể.
Đầu năm lớp 10, hắn trượt liên tiếp 2 trường điểm ở Hà Nội và tp.Nam Định.
Cuối năm lớp 10, hắn vô danh.
Cuối năm lớp 11, vẫn vô danh.
Cuối năm lớp 12, hắn lại đạt giải Nhất tiếng Anh toàn tỉnh, năm đó có rất nhiều người đạt giải quốc gia.
Hắn đã băn khoăn rất nhiều về cái lí do mình học tiếng Anh. Về những gì nó lấy đi và đem lại cho hắn.
Trước khi bị đuổi học lần duy nhất ấy, hắn tự thấy mình có thiên hướng văn thơ.
Tiếng Anh thay đổi cuộc đời hắn. 360 độ thể thao.
Nhưng hắn vẫn muốn thay đổi hơn nữa.
Lên đại học, hắn chọn chuyên ngành tiếng Nhật một cách tình cờ và bất ngờ.
Cho đến tận bây giờ, sau 4 năm, hắn vẫn không thể xác định đó là lựa chọn khôn ngoan hay xuẩn ngốc.
Mất thật nhiều mà lấy lại chẳng bao nhiêu.
Đúng ra không được đổ lỗi như thế, nhưng giờ hắn đang hoang mang quá.
Trao đổi đồng giá.
Hắn đã lấy đi bao nhiều thứ vô giá rồi? Đã mất đi bao nhiêu thứ vô giá rồi?
Thứ vô giá nhất hắn đã mất, là sinh mạng.
Hôm nay thôi, hắn sẽ kể.
********************************
Sơn nhìn lom lom xuống dưới hồi lâu, không nhận ra nửa thân trên đã trôi ra ngoài thành cầu. Quang cảnh mỗi lúc một khác. Ý niệm về người mỗi lúc một nhòe đi. Con sông vần vũ thuở xưa nay đã bị chặn hai đầu-sông lấp. Nhìn từ trên cao chỉ như khúc lươn nướng giòn đỏ khé.
Hai bên bờ cỏ lau chằng chịt, đặc sánh bèo tây. Lấp ló sau rặng cây là những ngôi nhà hai, ba tầng khang trang lấn chiếm.
Chân trời như rộng hơn, kì quặc.
Mây tản ra hai bên, nhờ nhờ, trăng trắng.
Đây, anh đã về đây.
Không còn gì cả, nhưng anh đã về đây.
Tay Sơn giang ra, chới với. Anh muốn ôm em. Đột nhiên nghĩ lại cái lần mình gieo mình xuống sông chẳng phải ngày này 4 năm trước.
Giờ thì thôi, lạnh lắm, ta cũng chẳng còn nông nổi như xưa.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Sơn ngã một cái đau điếng. Lâu không ghé thăm nghĩa trang đổi khác khá nhiều. Túi đồ bẩn hết cả và hắn quẳng nó ra sau, tay không hiên ngang tiến sâu vào khoảng tối.
Mộ bà cố nằm sâu trong lòng nghĩa địa. Sơn muốn đến đó trước.
Trải nghiệm một lần nữa mất đi điều vô giá nhất. Nỗi đau của người bà không được nhìn mặt đứa cháu yêu lần cuối, và nỗi đau của đứa cháu mải chơi không thể nhìn mặt bà lần cuối, là như nhau chăng?
Hối hận.
Sơn ngồi bên mộ bà thật lâu, nói chuyện với ai không rõ, về kí ức, về những gì hắn còn nhớ về bà. Và khóc. Rồi quả quyết quay đầu.
Gió lạnh ghê người. Ánh sáng hắt ra từ phía bên kia đường, len lỏi qua từng ngôi mộ, làm hắn ấm lòng. Họ vẫn ở quanh đây, chắc vẫn ở quanh đây.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Sau này, tao sẽ thành Hít le.
Là cái gì?
Là độc tài.
Ứ hiểu, đi bắt bọ ngựa đi.
Là người to nhất quả đất,muốn làm gì cũng được.
Thế mày muốn làm gì ?
Tao sẽ giết hết những đứa tao ghét, làm những thứ tao thích, tao sẽ đánh thắng hết các nước khác, sẽ vẽ lại bản đồ Việt Nam.
Mày điêu. Nhưng hôm trước mày vẽ, là bản đồ Việt Nam à, giống bọ ngựa nhỉ ?
Tao sẽ giết thằng Hùng, thằng Cường, thằng nào tao ghét là tao giết . Hít le là như thế đấy.
Ứ hiểu. Mày có giết tao không ?
Có khi tao sẽ giết hết, chỉ còn tao với mày.
Đừng giết mẹ tao, mày giết mẹ tao tao đánh mày chết.
Hai đứa bé vồ lấy nhau, vật lộn.
Tao thua,tao không giết mẹ mày nữa, cũng không giết bố mẹ tao.
Mày có làm bố tao sống lại được không ?
Tao nghĩ tao chỉ giết được thôi, trong sách viết thế.
Con bé bắt đầu rấm rức khóc. Cứ đả động đến mẹ nó là nó đánh, đả động đến bố nó là nó khóc. Bố nó không chết. Nó chỉ là không có bố. Từ khi thằng bé lang thang phát hiện ra con đường ven sông này, đã thấy nó ở đấy, với mẹ nó.
Tao cũng muốn làm Hít le.
Tùy, đi bắt bọ ngựa đi.
Thằng bé kéo tay đứa con gái, nhưng nó ngồi phịch xuống.
Tao muốn có bố.
Tao sẽ làm bố mày vậy, không làm Hít le nữa.
Mày điêu. Ngày nào đến giờ cơm mày cũng bỏ về.
Mày ra đây, tao cõng. Bố tao hay cõng tao lắm.
Thằng bé cõng con bé, xiêu vẹo,chệnh choạng bước từng bước. Con đường giãn ra hai bên, dù là trong kí ức, vẫn đẹp tuyệt vời.
Mặt đường cao hẳn lên như con đê, một bên là ruộng, một bên là sông. Bao quanh là rặng phi lao rì rào chan chát.
Mày làm bố tao thật đấy nhé.
Tao thề.
Lời thề đầu tiên.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Túm được rồi. Thằng bé cố bấu víu lấy cành cây chĩa ra. Nó rốt cuộc đã chọn nắm lấy bàn tay thần chết.
Xa xa có tiếng kêu đứt quãng. Con bé bị đẩy hẳn ra giữa sông, chới với.
Tay nó vươn lên ngụp xuống, giọng the thé như vịt kêu. Bèo dày đặc nên nó vẫn nổi được một lúc. Cánh tay đen nhẻm cứ giơ mãi, bàn tay co quắp như muốn nắm trọn trời xanh, kéo trời xanh vùi sâu trong nước.
Thằng bé ngây người trước cảnh tượng ấy, á khẩu.
Nó ngây ngô nhìn con bé chìm dần, chìm dần. Mắt nó tự nhiên nhòa lệ.
Vào phút giây cuối cùng, cánh tay kia một lần nữa vọt lên, chĩa thẳng vào thằng bé. Khuôn mặt tái nhợt, đầu và nửa bên mặt che phủ bởi bèo tây, lom lom nhìn nó, không cầu cứu, không tuyệt vọng. Nó thấy, trong con ngươi ấy, là cả trời xanh.
Thật lâu sau, khi chắc chắn không còn tiếng kêu nào nữa, nó trèo lên khỏi mặt nước, ngoái đầu nhìn dòng sông lần cuối, vội vã ra về.
Sắp đến giờ cơm. Nó biết thế vì nó đói.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………
-Từ giờ mẹ cấm đấy, nghe chưa? Cấm mày bén mảng đến bờ sông. Trưa không ngủ còn đòi trốn ra ngoài nữa thì tao đánh tuốt xác.
Mặt nó xám ngoét. Nó giấu nhẹm vụ nó ngã xuống sông, giấu nhẹm vụ nó giết con bé. Lúc đó, nó đã nghĩ chính nó giết con bé.
4 ngày sau, nó lao đầu vào xe máy, bị cuốn gãy tay, nằm viện 3 tháng.
Nỗi đau trẻ thơ theo hương bằng lăng mà bay đi.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Chào em.
Lâu rồi không gặp, em lại lớn hơn xưa rồi đấy.
Trước mắt Sơn là hư vô, hắn biết thế, trong hư vô em ấy đang cười.
Đã 2 năm rồi nhỉ, suýt chút nữa anh đã quên em. Ừ, thì anh lại chia tay người yêu.
Buồn á, buồn nhiều, anh mất em ấy như mất em xưa kia.
Thứ vô giá nhất thì anh lại mất đi nhiều quá.
Đừng khóc,
Hắn vươn tay vào khoảng không, quờ trúng ngọn cỏ mọc trồi lên, lạc mất mình trong thoáng chốc.
Anh xin lỗi.
Cô gái trước mặt hắn nín ngay, ngây ngô nhìn xuống. Gọi là nhìn xuống vì em ấy đang bay.
Nói ra chẳng ai tin, em không phải ma, là ý niệm trong anh sinh sôi từng giờ từng phút.
Lần đầu tiên em hiện ra, là cái ngày anh lén lút đến nghĩa trang âm mưu đào mộ. Anh đã phát điên.
Đêm nào cũng lẻn ra nghĩa trang, tìm kiếm vu vơ tuyệt vọng. Hồi đó anh mới 11 tuổi. Bây giờ anh 22. Em trước mặt anh cũng 22.
Vậy là, quả thực đã 2 năm rồi nhỉ?
Anh cô đơn, nên em đến đấy ư?
Sao em không nói gì?
Hắn bắt đầu thấy lạnh. Mặt nước sóng sánh sóng sánh.
Nhìn em đi.
Anh luôn cần em, nên em mới tồn tại, em ngốc. Lúc này đây anh cần em. Nhưng anh còn cần em ấy nhiều hơn.
Anh không sợ cô đơn đâu.
Anh mới ngốc.
Nàng sà xuống ôm hắn, lạnh toát chân lông. Hắn ưa lạnh, nhưng ngay lúc này đây hắn thèm hơi ấm.
Cám ơn em. Hắn nói.
Em dường như giận dỗi, đôi mắt trong veo thấy cả trời xanh. Hắn hoảng hồn lùi lại. Rồi kiên quyết thở ra.
Anh cần em. Anh không muốn mất thêm ai nữa.
Hãy đến với anh khi không ai bên anh. Khi anh cô độc. Quyên.
Hắn gọi tên nàng, và nàng đung đưa biến mất.
Tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để hạnh phúc tuột khỏi tay ngây ngô như thế nữa.
Đồng hồ chỉ 3h02 phút sáng thứ 6 ngày 29/01.
Mai thôi là Tết.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………

0 nhận xét:
Đăng nhận xét