Kẻ điên mơ

Standard
Chúng tôi ngồi lui về khoảng tối, trên tầng hai quán cà phê giờ này đang vắng heo vắng hút. Chưa ai mở lời.
Đèn trên trần được quét một lớp sơn mỏng khiến cho ánh sáng u buồn đi, như ánh nến. Trên tường treo những vật kỉ niệm gợi lại quá khứ vàng son hai ba chục năm về trước, thời tôi vừa mới sinh ra.
Người đối diện vờ như lơ đãng, tay cầm điện thoại bấm vu vơ. Có gì đâu mà làm như xa cách?
Tôi muốn nói gì đó nhưng họng nghẹn lại, vừa hay đồ uống được bưng tới:

- Anh chuyển ra phía ngoài ban công cho thoáng giúp em được không ạ? Bàn này có người đặt trước rồi ạ.

Tôi tò mò quá, nhưng cũng nhún vai đứng dậy.
Trời nhiều mây, xám xịt một góc, chừng sắp mưa tới nơi. Mái tóc bạch kim lòa xòa che mất cái mũi tẹt và ánh mắt dao cau. Em dường như vẫn vậy.
Đôi môi to son đỏ chót, tai xỏ một lúc ba khuyên, ngón tay búp măng xăm vằn vện. 
Này em, sao không chịu nhìn anh?
Cacao ngọt đến rát họng. Tôi chẳng biết làm gì, cứ nhâm nhi mãi vị đắng mà thơm nồng tình cũ, mơ màng ngắm mưa rơi.
Em dường như có lén nhìn tôi vài lần, nhưng tuyệt không hé môi.
Thế là thế nào đây?
Lúc này vào khoảng 3 giờ chiều, một cặp đôi bất thình lình chui lên từ phía cầu thang. Tôi và em cùng ngoái lại nhìn. Bốn mắt chạm nhau.
Cô gái giống em như tạc, nhanh nhẹn gọi bồi bàn bằng một giọng như là cáu gắt.
Người thanh niên trầm lặng ngồi xuống phía đối diện, ngay cái chỗ lúc nãy tôi ngồi, chống tay lên cằm nhìn cô gái bằng ánh mắt chan chứa yêu thương.
Tôi như chới với.
Bên ngoài kia còi xe vẫn í ới, tiếng người huyên náo rộn ràng, sự sống chân thực và căng tràn hơn bao giờ hết.
Thế mà lại là ảo ảnh thôi sao?
Tôi nhìn kĩ mình hơn.
Anh ta ngồi đó, tóc bạch kim trắng toát, tay trần lộ ra vạm vỡ, khuôn mặt hẳn là xấu trai hơn tôi.
Ánh mắt người này không rời cô gái đang tíu tít kể chuyện.
Cô ta lại càng không giống em.
Nhưng khi tôi quay ngang, em của tôi đã không còn bên cạnh nữa.
Cảm giác mệt mỏi khiến hai mắt trĩu lại. Tôi nằm soài ra bàn, định ngủ một giấc, thì có người vỗ vai.

- Ví của anh phải không? Anh làm rơi ở bàn em đấy!

Cô gái cao ngang tôi, khuôn mặt xinh đẹp lạ thường, môi hơi cong, huơ huơ cái ví, giọng như trêu chọc.
Người con trai từ xa dõi theo, bắt gặp ánh nhìn của tôi, liền mỉm cười thân thiện.
Tôi không nói được lời nào, miễn cưỡng đưa tay ra, cười tuyệt vọng.
Có lẽ tôi sắp phát điên. Gía như con người ta có thể tùy ý mà phát điên.
Trời nhá nhem tối. Sau khi uống xong cốc cacao thứ 3, và một ly kem, tôi rời quán cà phê lúc này đã ồn ã đến lộn ruột.

Tôi đang lang thang quanh hồ Tây thì gặp em lướt qua. Lúc đó đã là 11 giờ đêm. Có một gã điên nào đấy quanh quẩn suốt hai tiếng chỗ tượng đài, chỉ để bắt được cái liếc ngang khi lướt qua nhau đấy thôi.
Thời tiết không lạnh lắm, nhưng ẩm ướt thê lương.
Em thấp hơn xưa thì phải.
Tôi đứng đờ người, dựa lưng vào cột đèn điện, cốt sao cho em có thể nhìn rõ tôi hơn.
Đây, anh bây giờ, như thế này đây. 
Cô gái bước về phía tôi vài bước, đủ để tôi biết mình nhầm. Có lẽ tôi đã điên thật. Sự cô độc dồn nén nhiều năm có thể khiến con người ta nổi điên lên lắm chứ, nhất là trong những đêm mưa gió như đêm nay.

Tôi về đến khách sạn lúc 0 giờ rưỡi sáng, tắm qua để không bị cảm, lên giường chờ đợi.
Em nhất định sẽ tới.
Có tiếng gõ cửa, và em tới thật.
Mùi phấn son khiến tôi gai mũi, nhưng hơi lạnh và thân hình mềm nhũn của em lại có tác dụng an thần.
Cảm giác như thế nào ư? Trống rỗng.
Điều này không có gì là lạ. Tôi luôn như thế. Nệm giường nhấp nhô nhấp nhô, ánh đèn ngủ mờ ảo chán ghét in bóng em quằn quại.

- Anh lên đi chứ! Nào, đổi cho em đi, em mệt quá!

Tôi khó hiểu quơ tay bật đèn. Ngực em đâu có lớn thế này? Tóc sao lại nối chi chít thế này? 
Hình xăm thô kệch quấn từ gáy lên lấp ló dưới gối.
Trong giây phút ngắn ngủi, tôi thực sự muốn nghiêm túc bóp cổ cô gái đến chết. Tôi chậm rãi sờ dần lên hai cánh xương đòn lút vào do béo mỡ, lần tìm khí quản.
Đúng lúc đấy, sự co rút hạ thể khiến người tôi nhũn ra, tay lơi đi.
Máu chảy rần rần lên mặt.
Mềm quá.
Đôi tay lần tìm những đường cong quen thuộc, thấy xa lạ, thấy muốn nôn.
Nôn thốc nôn tháo.

Mắt từ từ hé ra. Cả thân hình như lún sâu xuống nệm, xuống một nơi xa lắm âm u tĩnh mịch lắm. Ngạc nhiên vì đang ở phòng sáng trưng bên Nhật.
Vậy ra tất cả chỉ là mơ.
Có giấc mơ nào lại đau thương đến thế?
Tôi cười, đổ ụp xuống gối. Có đêm nào mà không vật vã thế này đâu.
Gía mà có thể nằm lì trong chăn cho đến chết.
Em ơi.

16/1/2017

0 nhận xét:

Đăng nhận xét